Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.
Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Mất chứ không phải biến mất.
Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Cảm giác như không thể lành lại được.
Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Thôi, tôi trôi qua em rồi.
Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Các anh chị chưa bao giờ dám thế.
Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.
Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Không có chim non ở trong. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng.
Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình.