Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Đi đâu cũng vất vả.
Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí.
Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm.
Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.
Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.
Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Lát sau, thằng em đi vào.
Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Sai là vô trách nhiệm.
Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Này, lấy cho chú bao thuốc.
Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Tiếc là tôi không phải quí khách.