Dừng lại vẫn là chơi. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Bạn lại muốn lưu lại. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.
Sáng được bác cho ngủ bù. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết.
Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Còn một ngày nữa mới tới hạn.
Và cũng thật dễ hiểu. Chả biết đường nào mà lần. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.
Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Tôi và thằng em lại về. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.
Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.
Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ.
Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Bàn tay kia cũng không phải của nàng.