Mất mất người kể chuyện. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Ta chờ ai đó đến hỏi ta.
Mọi thứ đều không mới. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.
Trong công viên thì toàn ma cô. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.
Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.
Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Cháu thấy bác tội lắm. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.
Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.
Thôi, đứng dậy xem tí đã. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.