Nhưng rồi theo thời gian tuổi khôn lớn lên. Phần nhiều là những bạn trai có tướng đ àn bà, ăn nói tiểu thư. Bạn trai độ 11, 12 tuổi tuy hay xao lãng vì ham chơi.
Lúc bình thường họ tốt, trái lạitính nhát bị trêu chọc họ dữ mà hồi hộp, cộc mà phập phồng. Ơû chợ có múa lân, gánh hát, bạn trai vẫn vác bộ mặt hề của mình đi coi cách vô tư. Bởi yêu bằng những tình dục nên người bạn trai có thể vừa yêu vừa tàn hủy một thiếu nữ bằng thuốc độc, gươm dao, nếu có kẻ ấy không trở thành tư sản của họ.
Hình như các bạn trai ấy mất ý thức về tội lỗi. Con người ve vãn, chọc ghẹo là con người nui mầm móng bội bạc. Nếu là những bức thư xin gởi quả tim của người đẹp, người xứng đáng thì không gì hãnh diện cho họ bằng đem quảng cáo các bức thư ấy trong hàng ngũ các bạn thân trừ bạn nào đã gấp ghé người yêu của họ.
Nhưng giá họ phải nói cùng kẻ ấy câu anh đi đường anh, tôi đi đường tôi thì một thời gian họ nói xấu người tình của mình thậm tệ. Nhưng tâm hồn ấy tôi thấy có thể thành công to mà cũng có thể thất bại to. Nền giáo dục buổi thiếu thời cho bạn trai nên cótính chất luyện tập (dressage) hơn là bắt ép lĩnh hội những của ăn tinh thần mà họ chưa đủ khả năng thụ nhận.
Chờ lúc sinh lực trào tràn, mộng đời đang lên họ cảm thấy mình đã được chuẩn bị sẵn để lãnh trách nhiệm, để lo việc to. Thường người ta xúi thanh niên đả đảo cái gì cũ, nêu lên tinh thần nhựt tân. Tôi thấy một sai lầm của nền giáo dục hiện đại là quá thiên về trí hiểu, không chịu bắt trẻ con học thuộc lòng.
Còn nói chi cho những bạn trai bặt thiệp thì sự hợp mặt với bạn gái đều từ bản năng, họ bao giờ cũng thấy thích. Họ tìm đủ cách để cắt nghĩa tốt các khuyết điểm. Vợ anh gởi con đỏ cho hàng xóm, mượn tiền đầu nầy đầu nọ đi kiếm anh.
Họ đứng hằng nữa giờ để nắm một mâm trăng sáng rực những mộng trên trời rằm. Cậu đang ý thức cái hơn của mình đó. Biết bao người lớn trong gia đình và ngoài xã hội, đã có kinh nghiệm về cuộc đời thấy cuồng chí của họ mà ngáp dài.
Ngài truyền lệnh cho hai ông bà nhân tổ chung sống, tương trợ và sanh miêu duệ hậu thế. Khi bạn đời vắng bóng họ mới thấy thiếu. Chị mượn làm việc nặng, họ làm với tấm lòng vô vị lợi.
Jean Le Presbytre dùng một tiếng nặng nề kêu họ: Đồ chó má. Ban đầu bạn trai cảm thấy rụt rè trước một con người mà tâm hồn đối với họ là một vũ trụ mới lạ quá, có lẽ huyền bí lắm. Đó là quân thù của ý chí chớ không phải là ý chí.
Họ cười nhạo thầy giáo nếu thầy giáo không cho họ viết thư tình. Tại duyên phận? Cũng có. Tôi biết đồng niên với họ cũng có bạn gái kỳ cục.