Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào.
Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.
Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Để chỉ ra chúng ta đều khổ.
Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.
Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc.
Chạy đi mua thì không có hứng. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Có thể phơi phới niềm tin. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.
Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.
Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.