Như vậy, có nghĩa là bạn đã thành công. Bạn biết không, Arthur Godfrey đã khuyên tôi chỉ duy nhất mấy chữ: Tự nhiên mà nói!. Điều nguy hiểm trong giao tiếp cộng đồng là bạn muốn độc chiếm câu chuyện.
Thế nên tôi tiếp tục nói: Sau khi cha tôi mất, mẹ tôi phải bươn chải ngoài xã hội lo việc cơm áo gạo tiền nuôi chúng tôi. Đầu tiên là cuốn: Swim with the Sharks Without Being Eaten Alive (Bơi cùng đàn cá mập mà không bị nuốt chửng).
Vấn đề là ở chỗ, nếu bạn không lắng nghe người ta nói thì người ta cũng đâu có nghe bạn nói. Tôi không uống rượu nên không có cớ mang chiếc ly thủy tinh sang trọng trên tay để đi chào hỏi người này người nọ. Tối đó chúng tôi buộc phải kéo dài chương trình thêm 15 phút nữa.
Một cơn gió mạnh với tốc độ khủng khiếp quét qua chỗ chúng tôi đang đứng, rồi thổi bay đi tất cả giấy tờ, từ bảng danh sách các cầu thủ cho đến những tờ thống kê… Tôi và Joe Croghan không kịp hoàn hồn, chỉ còn biết nhìn mớ giấy tờ bay loạn xạ rồi mất hút… Những người tổ chức tiệc tùng có kinh nghiệm thường trang hoàng gian phòng, nhà cửa sao cho không khí thật thân mật và thoải mái. Sau đó anh ta càng làm tôi phát hoảng khi nói rằng đã xin nghỉ hẳn một ngày làm việc, đến thư viện tra cứu tài liệu, để nói đôi nét về lịch sử thương thuyền, rồi giới thiệu tôi lên nói về tương lai.
Việc nói cũng như vậy. Đó là một trong những lý do chính mà tổng thống Clinton lúc còn đương nhiệm xuất hiện trên đài truyền hình MTV. Trong chương trình mỗi tối của tôi trên đài CNN, bạn cũng thấy rằng tôi rất thích được lắng nghe các vị khách mời.
Ông ta mời tôi nói trong buổi họp mặt hàng năm của câu lạc bộ vào tháng sáu. Ở Hope, nỗi ám ảnh không là một chủ đề cụ thể mà là phong cách cụ thể - trả lời mọi câu hỏi hết sức gượng gạo. Chớ nên e dè và căng thẳng quá.
Ông bà Andrew trước đây sống ở Ý, sinh ra từ đầu thế kỷ 20 thời mà phương tiện đi lại còn là những cỗ xe ngựa. Sự nhấn mạnh này có hai tác dụng. Anh ấy đang quá run và hồi hộp.
Trò chuyện chia vui trong đám cưới dĩ nhiên khác với phân ưu nơi đám tang. Colonel cho tôi làm việc trở lại nhưng tôi phải trả tiền những tấm kính vỡ. Tôi thích họ là chính họ, tự do suy nghĩ và tự do bàn luận.
Những giá trị từ quá khứ không phải là sai, đơn giản là nó không còn phù hợp nữa ở thời kỳ mới, thế thôi. Dựa vào những tiêu chuẩn này và cộng thêm yếu tố thời sự mà chúng tôi quyết định nên mời ai tham gia chương trình. Anh ta nói đề tài này sẽ làm mọi người hứng thú lắm đây.
Tôi thật sự không biết cái nào đáng nhớ hơn 91 từ you know hay nội dung cuộc gặp gỡ. Anh còn cười đùa về tật nói lắp của mình. Tôi kéo cái micro sát vào miệng và nói những tiếng đầu tiên trong nghề phát thanh của mình: