Hồi đầu những năm 1990, hai nhà tâm lý học ở Đại học Michigan − Dov Cohen và Richard Nisbett − quyết định chủ trì một cuộc thực nghiệm về văn hóa danh dự. Ồ, tôi biết điều này. Cũng không phải vấn đề chủng tộc: đây không phải là phương pháp riêng biệt của người da đen hay da trắng.
Ban nhạc Beatles, vì những nguyên cớ ngẫu nhiên nhất, đã được mời tới Hamburg. Marita không cần một ngôi trường mới với những sân chơi rộng hàng hécta và những trang thiết bị bóng lộn. Cơ phó quyết định lên tiếng:
Có nhiều nữ chủ nhân lai đen-trắng được thừa kế những khối tài sản kếch xù theo di chúc từ những điền chủ da trắng đến mức cơ quan lập pháp Jamaica đã từng phải thông qua một đạo luật hạn chế tài sản để lại bằng chúc thư ở mức dưới hai nghìn bảng (một khoản tiền khổng lồ tính theo thời giá khi đó). Tất cả chúng ta đều có nguồn gốc từ tổ tiên săn bắn − hái lượm, và rất nhiều người làm nghề săn bắn-hái lượm hưởng thụ cuộc sống cực kỳ nhàn nhã. Họ thu càng hạ cánh lên.
(Ý nghĩa: Sao anh không mua chút đồ uống hay cái gì đấy để ăn?) Jobs khi ấy đã đủ lớn để hít thở bầu không khí của chính lĩnh vực làm ăn mà sau này ông sẽ thống trị. Tên của cậu là Florence.
Bickel được dẫn đi vòng quanh công ty và bị hết người này đến người kia phỏng vấn, cho đến khi ông được đưa đến thư viện để trình diện trước một trong những luật sư chủ chốt của hãng. Ông đánh giá năng lực Anh ngữ của tất cả các thành viên phi hành đoàn trong hãng. Nhưng Marita có những trách nhiệm.
Làm thế nào họ lo được vé? Mary lấy giá 25 xu, Friedman nói. Người chồng thứ ba tự vẫn. Những công ty luật kỳ cựu ở Phố Wall có ý niệm rất rõ ràng về vai trò của họ.
Cô bé đã có một giao kèo với trường học. Vào lớp Bảy, học sinh KIPP đã bắt đầu môn Đại số của bậc trung học. Bạn có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó: một căn phòng tường ốp tối màu, tấm thảm Ba Tư tinh xảo đã sờn, những tuyển tập luật bìa da chất chồng lớp lớp, những bức tranh màu dầu họa chân dung quý ông Mudge và quý ông Rose trên tường (tức là hai người sáng lập nên hãng luật này − ND).
Đối với học sinh lớp Mười Hai của Nhật Bản, câu trả lời là 92%. Nó phải bắt nguồn từ đâu đó, và gia đình dường như là nơi chúng ta học được những thái độ và kỹ năng như thế. Trong các phi hành đoàn của hàng không Hàn Quốc, khả năng có thể xảy ra trong những khoảng thời gian nghỉ dọc đường thường là những thành viên ít thâm niên sẽ cúc cung phục vụ cơ trưởng đến mức chuẩn bị bữa tối hoặc mua quà cho anh ta.
Nhưng trong lịch sử, các vụ rơi máy bay có nhiều khả năng xảy ra hơn khi cơ trưởng đang ngồi ở ghế lái. Hãy cùng đẩy ý tưởng về ngưỡng xa thêm một bước nữa. Hoa tiêu thốt lên: Ơ? với một tông giọng kinh ngạc.
Caudill viết về một phiên tòa xét xử tội giết người ở hạt Breathitt − hay Breathitt đẫm máu, cái tên nó dần được biết tới − cuối cùng kết thúc đột ngột khi người cha của bị cáo, một người đàn ông với lọn râu gọng to bự và hai khẩu súng lục tổ chảng, bước lên chỗ quan tòa và chộp lấy cây búa. Anh có một giọng nói thâm trầm, thản nhiên. Trên thực tế, hầu hết mọi người có thể đạt tới con số đó chỉ khi họ tham gia vào loại chương trình đặc biệt nào đó − như là một đội tuyển toàn-sao môn khúc côn cầu − hoặc giả nếu họ có được một vận may phi thường nào đó mang lại cho họ cơ hội đạt được từng nấy tiếng đồng hồ.