Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.
Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.
Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Cho từng tờ vào lửa.
Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.
Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp.
Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.
Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.
Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Định dừng viết thì lại có chuyện. Cậu ấy là người tốt.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Quá nhiều lí do để sống.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi.