Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.
Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Tôi và thằng em lại về. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu.
Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.
Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ.
Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt.
Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận.
Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.
Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.