Tôi cũng không phản đối đâu. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng.
Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Bạn muốn về nhà viết quá. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt.
Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Như những lúc tôi không cần em. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.
Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Hắn biết vì hắn đã từng.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Không không cần gì cần ai nữa. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối.
Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Nó muốn khám phá tôi.
Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Đã thế lại còn không chịu quay bài.
Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Nó cũng như tình yêu thương.