Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Chúng tôi đã chết rồi. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.
Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.
Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.
Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.
Chắc hôm nay có việc gì. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).
Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.
Ông bảo: Em nói tiếp đi. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Trốn học mà để bị nói.