Nàng bỏ tiền đồ rực rỡ trên sân khấu để yên chữ vu quy. 000 mỹ kim, nhưng so sánh với tiếng vang lừng của em, sự thiệt thòi đó có là bao!". - Không hiểu tại sao một người có tài như thầy mà không làm cho nhân viên của mình có một năng lực sản xuất khá hơn được?
Nét mặt ông Pullman tươi hẳn lên, rồi ông mời: "Ông vô phòng tôi. Nhưng ngay tối hôm đáng ghi nhớ đó, tôi được dự thính một buổi diễn thuyết về nghệ thuật dẫn dụ người và tôi hiểu rằng có rầy anh Emile cũng vô ích, chỉ làm cho anh ấy giận oán tôi và không muốn hầu việc giúp tôi nữa. Như vậy chúng ta khích lệ họ cho họ tiếp tục gắng sức.
và ta nên thi hành những phương pháp của đại tá House. Và nếu cha có muốn rầy con thì cha sẽ mím chặt môi, và sẽ lặp đi lặp lại, như trong kinh: - Con chỉ là một đứa nhỏ. Được như vậy thì ông có lợi là hàng của ông ở trên xe cất xuống mau và gởi đi cũng mau.
"Lấy công tâm nhận những sự gắng sức của họ, khen những tấn tới nhỏ nhất của họ. Chưa bao giờ người ta nghe ông khen những người giúp việc ông như vậy. "Nghĩ kỹ, tôi cũng không đồng ý với tôi về bài đó.
Chàng nói: ''Tôi được nhờ nhà tôi nhiều hơn là được nhờ những người khác. "Vì hàng hóa cứ chiều mới tới ga chúng tôi, cho nên sự khuân hàng lên xe có điều trở ngại: công việc nhiều quá, phải bắt người làm công làm thêm giờ, xe cam nhông phải trễ, gởi đồ cũng trễ. Và để trả ơn tôi, họ đã tán trợ những cải cách triệt để của tôi về pháp chế".
" esope, nô lệ Hi Lạp, viết những ngụ ngôn bất hủ sáu trăm năm trước Thiên Chúa giáng sinh. Xin các bạn nghe chuyện ông J. Anh Emile săn sóc đủ mọi bề.
Vậy bạn có lý hay vô lý rốt cuộc cũng vậy! Sau nhiều năm họat động chính trị, William Mc. Đừng bảo phải là một quốc vương trên ngai vàng hay là một đại sứ của Mỹ ở Pháp mới cần thi hành triết lý đó. Thiệt ra bài đó có giá trị, nhưng dùng không đúng trường hợp, sẽ làm cho người ta la ó, phản đối, chế giễu, nhưng ông Mc.
Như tên tướng Al Capone chẳng hạn. Có lẽ nó sẽ khá hơn". Đó, cái mãnh lực phi thường của lời khen là như vậy, khi nó tự đáy lòng phát ra.
Nhưng trong khi bạn đồng nghiệp của ông Lincoln cứ cuối tuần lại trở về gia đình thì ông Lincoln không muốn về, vì rất kinh tởm sự ở gần bà vợ. Ngài nói: "Chúng ta ở ngay bờ một vực thẳm. - Được! Để tôi cho cháu một con.
Tôi xin nhiệt liệt giới thiệu nó với "hải nội chư quân tử". Đứa nhỏ khoe, khua muỗng trong cái soong: "Ba, ngó này! Hôm nay, chính con nấu cháo". Phương pháp đó mới đầu trái hẳn với bẩm tính của ông, vậy mà tập luyện lâu thành thói quen.