Có điều, em chã thích. Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Hoàn toàn không ngái ngủ.
Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Nó như bộ mặt cái giấc mơ.
Họ kinh doanh khách sạn. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.
Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Thế thì anh không dám. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.
Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Ông Diểu tức giận giương súng. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.
Bị điểm kém chẳng hạn. Tôi từ giã mái trường cấp III. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai.
Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Em vẫn biết là anh bất mãn. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều.
Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ.