(Nhân tiện, xin nhắc bạn, ví như bà nhà đòi may một cái áo nhung, thì xin chớ trả lời bà bằng câu đó nhé!). Đó là quy tắc của mọi sự trọng tài: giữ thể diện cho người ta. Ngày hôm nay đổ khuôn được mấy lần?
Thanh niên bây giờ không biết thế nào là một ngôi nhà đẹp. Nhưng trong trường hợp này, nó có thiệt là thích hợp không? Mặc dầu lời lẽ hữu lý và ôn tồn, ta cũng nên đoán trước nó sẽ có tiếng vang gì trong đảng chúng ta. Rất ít người xét đoán một cách hoàn toàn khách quan và sáng suốt.
Bạn tự thấy mình hơn người Nhật ư? Sự thật thì người Nhật tự cho họ hơn bạn vô cùng. Mà nếu bạn thắng thì. Như vậy không nguy hiểm.
Chưa có gì giúp tôi nhiều bằng phương pháp tự xét và tự cải đó. Nhớ được tên đó, đọc nó được một cách dễ dàng, tức là khen người đó một cách kín đáo và khôn khéo. Chắc trong nhiều gia đình khác đã xảy ra việc ý ngoại như trong gia đình ông bạn tôi đó.
Họ không hiểu rằng bạn cũng vậy mà tôi cũng vậy, chúng ta đều không muốn mua - nghĩa là tiêu tiền - mà chỉ muốn giải quyết những vấn đề riêng tây chúng ta thôi. Sau này người đó có hiểu rằng câu trả lời "không" đó là vô lý, cũng mặc! Người đó không thể đổi ý được, vì lòng tự ái của họ. Viên thu thuế tức thời thẳng người lên, dựa lưng vào ghế, kể cho ông Parsons những chuyện về nghề của ông, những vụ gian lận xảo quyệt mà ông đã khám phá được.
Nhờ khéo kích thích những người đó, tả lại những thành công của họ - một vấn đề mà bất cứ danh nhân hay thường nhân ai cũng ưa nói tới mà không chán - cho nên cậu bé xuất thân hèn hạ đó không bao lâu được giao thiệp với một số lớn danh nhân nước Mỹ và được nhiều vị tiếp đãi như khách quý. Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln. Lỗi của tôi không làm thiệt chút chi cho miền Messachusetts, mà làm cho tôi xấu hổ vô cùng.
- Đáng lẽ tôi phải có ý tứ một chút. Lời lắm, vì khi đó giá mướn sẽ cao hơn nhiều, phải không ông? Nếu tôi chiếm phòng ấy trong ba tuần, chắc chắn là thiệt cho ông số lời ấy" - Bây giờ chúng ta xét tới "Hại". Sự đáng tiếc lần trước, chắc chắn không xảy ra nữa đâu.
Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo. Chalif, một người hoạt động nhiều cho các hội hướng đạo sinh. Sáng hôm sau, ông Schwab trở lại.
Năm 1922, ở Californie có một thanh niên nghèo khổ, sống với vợ. Chương bốn - Bạn muốn thành một người nói chuyện có duyên không? Dễ lắm Chỉ có tiền không, không đủ dụ các văn sĩ có danh viết giúp ông được.
Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn. Ông trả lời một vài câu thôi, rồi nhất định không trả lời những câu khác. Thiên hạ không nghĩ tới bạn đâu.