Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.
Đó gọi là biết chơi. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.
Bây giờ bác đang trăm mối lo. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.
Tôi từ giã mái trường cấp III. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế.
Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Cảm thấy khỏe hơn một chút. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện.
Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Thôi về đi kẻo vợ con mong.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng.