Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.
Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.
Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Đời bao nhiêu cảnh để đời.
Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Bạn không muốn cãi lại. Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn.
Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới.
Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu.
Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí.