Nhà chuyên môn phải xét bạn nhiều lần rồi mới quyết định được. Chót hết tôi đau đớn đến nỗi không muốn kéo dài đời thêm nữa. Từ lâu rồi mỗi lần gặp nỗi lo lắng gì thì luôn luôn tôi lại bàn đánh máy, đánh hai câu hỏi sau nầy, rồi đánh luôn những câu trả lời nữa:
Theo lời ông thì ông và các huấn luyện khác - từ 42 tới 59 tuổi - dắt những người lính trẻ tuổi qua những khu băng tuyết mênh mông tới chân những ngọn núi bích lập cao chừng 40 thước rồi dạy họ dùng thừng, bíu vào vách đá nhẵn mà lần lên ngọn. Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết. Gần như quên rằng đã có hồi đau bao tử và đau ruột.
Tôi còn hai chân, tôi còn đi được. Ngày vinh quang của ta là ngày hôm nay. Trên 30 năm đầu tắt mặt tối, người chỉ chuốc thêm nợ và nhục nhã.
Người tôi nói tới đây là ông Al Smith, đã giữ chức Thống đốc tiểu bang Nữu Ước trong bốn nhiệm kỳ liền, một việc không tiền khoáng hậu trong lịch sử xứ này. Thể lực đó, tôi đo bằng mày lực kế (dynamomètre) mà tôi bảo họ bóp hết sức mạnh. Ấy vậy mà sau này tôi đã kiếm được một phưng pháp kết qủa đúng như thế.
Vậy hai mươi lăm năm nữa, chắc chắn anh sẽ thành một người có uy quyền trong nghề, còn một số bạn học của anh mà hồi trước anh phải dọn kem hầu, sẽ thất nghiệp để mà chua xót, nguyền rủa chính phủ và phàn nàn không gặp thời. Bộ thần kinh của ông xúc động mạnh quá, lòng tin tưởng tiêu tan. Khi tới tỉnh Joe - một châu thành 60.
Khoa học dạy tôi rằng mặt trời đang chầm chậm nguội dần, và khi nó nguội mất mười phần trăm, trên trái đất sẽ không còn một sinh vật nào nữa. Khi cưới một người đàn bà goá, anh ta nể vợ, đi vay mượn để cho mấy đứa con riêng của chị này vào trường Trung Học. Thiệt ra là hai tiếng "Carpe diem" nghĩa là "Vui ngày hôm nay đi".
Thành thử tôi cũng lại được nghe những lời khuyên mà ba tôi đã viết trong thư: Phải quét hết những rác rưởi chất chứa trong đầu óc tôi đi. Họ ăn rồi, bàn tán hàng giờ về những kinh nghiệm trong ngày. Bà thắng bác sĩ Adler, vì thâu được kết quả nhanh gấp 14 lần.
Bác sĩ William nói trong một tờ thông điệp đọc trước hội nha y của Mỹ: "Những cảm xúc khó chịu như khi ta lo lắng, sợ sệt, bàn cãi luôn luôn, rất dễ làm cho chất vôi trong cơ thể phân phát không đều và ta sinh ra sâu răng". Ông ta bị bệnh thần kinh suy nhược. Nếu phải làm lại cuộc đời, ngài có muốn làm nghề kiến trúc sư nữa không?
Sau lúc từ biệt, tôi ngó lại thì thấy con chó đứng thẳng, hai chân trước vịn lên vai chỉ, để chủ vuốt ve. Có thể như thế kia, có thể như thế nọ. Ít bữa sau, bác sĩ kêu điện thoại cho hay cháu đã qua cơn nguy.
Mỗi bữa kia, một cựu chiến binh trẻ tuổi và tàn tật cùng làm với tôi bảo rằng: "Anh Johnny ạ, anh phải biết hổ thẹn chứ? Trông anh người ta tưởng ở đời chẳng ai khổ bằng anh. Tôi xin lấy thực tế chứng mình điều đó. Tôi đã thấu cái cảnh vào hàng cơm chỉ gọi món ăm rẻ tiền nhất và đêm ngủ thì gấp quần lại, để xuống dưới nệm, nằm đè lên cho nó có nếp, vì không tiến mướn ủi!.