Có khi thấy được sự phản động hiện ra ngoài nữa, tất cả cơ thể chống cự lại, không chịu có thái độ "bằng lòng". Người ấy hỏi tôi bằng một giọng xẵng: Một bà bạn tôi ở Nữu Ước, bà Gent, mướn một người ở gái và hẹn chị ta thứ hai sau lại bắt đầu làm việc.
Thiệt là tai hại! Anh phụ việc đó chẳng biết chút chi về khoa hầu bàn cả. Phải khéo léo, đừng khen bất ngờ quá, cho bà khỏi nghi. Tại sao không đem ra nói trước đi? Một người tự phụ là nhà quảng cáo chuyên môn, tất phải ngu độn lắm mới vụng về như vậy).
Xin ông tính lại, sửa lại thiệt cẩn thận, như ông là hội trưởng công ty chúng tôi vậy. Thần đã từng khâm phục nghe Bệ hạ giảng về phong vũ biểu, về vô tuyến điện tín hoặc về quang tuyến X nữa. Thực vậy, từ hồi ấy, nhân vật đó đã viết 77 cuốn sách và dùng ngòi viết mà kiếm được trên một triệu mỹ kim.
Tôi vui vẻ và thẳng thắn nhận ngay như vậy. Một buổi trưa, có việc đi qua các xưởng của ông, ông bắt gặp một nhóm thợ đương hút thuốc, mà ngay trên đầu họ có tấm bảng đề "Cấm hút thuốc". còn cần phải học rất nhiều.
Mấy tháng trước cuộc bầu cư Tổng thống Roosevelt, Jim Farley viết mỗi ngày cả trăm bức thư cho dân miền Bắc và miền Tây. Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm. Tuần trước, đọc qua một tạp chí, tôi thấy một bài phỏng vấn kép hát bóng Eddie Cantor.
Trước hết đừng nói đến những vấn đề riêng của mình, tốn công vô ích. Tôi thích nó lắm, mà lần trước ít bạn quá, không đủ làm một kíp. Lần lần gia đình của ông thành một nơi thần tiên, vì nơi đó là nơi ông thảnh thơi dưỡng sức trong sự chiều chuộng âu yếm của vợ.
Một bà bạn tôi ở Nữu Ước, bà Gent, mướn một người ở gái và hẹn chị ta thứ hai sau lại bắt đầu làm việc. Nhưng tôi sẽ tin chắc rằng ông là một người giữ lời cam kết". Đây tiền sửa chúng tôi tính như vậy đây.
Sau cùng, ông nói: Lần du lịch cuối cùng qua Nhật Bản, tôi có mua về một bộ ghế bày trong hành lang nhà tôi. Như vậy là bạn khôn, có đại độ và có lẽ xuất chúng nữa. Tôi nhận ngay rằng chú ấy hoàn toàn có lý mà tôi thì hoàn toàn có lỗi.
- Nhưng, tôi tiếp, ví thử chẳng may ông thình lình quy tiên, thì chắc ông cũng muốn cho số tiền ông gởi chúng tôi sẽ về một người bà con thân nhất chứ? - Chắc chắn vậy, ông ta đáp. Tôi cãi: "Đừng nói chơi mà!". Chẳng thà nhường lối cho một con chó còn hơn là tranh nhau với nó để nó cắn cho.
Sự vội vàng tự buộc tội của tôi đã làm cho ông chưng hửng, hết giận. (à, phải! Hãng ông giàu nhất, mạnh nhất. "Đã từ lâu, chúng tôi ráng làm cho một hãng lớn nọ mua máy của chúng tôi.