Anh xác định rõ những yêu cầu của mình. Bộ phận của James bắt đầu một tuần làm việc mới trong tâm trạng phấn khởi, gương mặt mọi người đều toát lên vẻ yêu đời. Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng.
Và khi nhân viên đạt được thành công trong công việc, cậu mới có cơ hội nhận ra những nỗ lực của họ, khuyến khích họ phát huy năng lực của mình. Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi. Anh mỉm cười khi nghĩ đến Jones - một người anh họ, một người bạn, và cả một người thầy tuyệt vời của anh!
Một sự khác biệt không nhỏ tí nào. Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất. Họ không đạt chỉ tiêu đã được giao.
Tất cả những gì tốt nhất mà James có thể làm được lúc đó là cảm ơn Jessica và đề nghị sẽ gặp lại cô sau khi có thời gian đọc kỹ bản báo cáo. Chẳng lẽ điều này đúng như vậy sao? Chẳng lẽ sau biết bao nỗ lực dặn dò thật rõ ràng, cụ thể khi giao việc cho nhân viên, anh lại thất bại bởi chi tiết quan trọng này? Trong chốc lát, anh thoáng cảm thấy khó chịu với chính mình nhưng rồi lại nhanh chóng cảm thấy thoải mái hơn. Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ.
Nếu không, họ tiếp tục làm rõ ý đó. Đối với James, đó là một tuần làm việc tuyệt vời nhất kể từ khi anh nhận công việc mới. Ngừng lại một phút, anh cố gắng nhớ lại những điều sau cùng Jones đã nói.
- Thôi cậu khỏi ngồi, tôi chỉ nói nhanh thôi. Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình. James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu
Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn. James cảm thấy thất vọng hơn là xấu hổ vì những hành động của Josh. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc.
Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau. Tớ cũng đã yêu cầu cô ấy nhắc lại những điều tớ nói và cả hai đều nghĩ mọi chuyện sẽ ổn. Đôi khi nhớ lại, anh mong mình không bao giờ phải trở lại quãng thời gian trước đây.
Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình.
Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui. Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau. Thật ra, chẳng phải họ phụ thuộc vào nhau đến mức có cùng mọi chọn lựa.