Việc ấy họ làm trong ba hoàn cảnh khác nhau. Bây giờ các tôi đều trưởng thành, và tôi đã có ba đứa cháu ngộ nghĩnh dễ thương. Không bao giờ chúng tưởng tượng được rằng chúng mang nợ bố ghẻ chúng.
Cô nghĩ ra cách đua với cô mỗi ngày. Rồi tự nhiên, bà lân la trò chuyện với người nọ người kia, với anh đồ tể, người bán hàng tạp hoá, viên cảnh binh đứng ở đầu phố. Nhưng ông con nhất định làm theo ý mình và khoác chiếc áo xanh dính đầy dầu mỡ.
Trên đường về, nhà tôi ngừng xe lại, nắm chặt hai tay, khóc: "Mình, tôi chịu không được nữa". Như vậy là theo thuyết định mạng rồi. Nhưng nếu bạn có lý thì hết thẩy những triết gia và giáo dục gia từ hồi nhân loại có sử tới giờ - Giê Su, Khổng Tử, Thích Ca, Platon, Aristote, Thánh Francois - hẳn lầm lẩn cả rồi.
Năm chục năm trước, khi Arnold Bennet khởi sự viết tiểu thuyết ở Luân Đôn, ông còn nghèo lắm. Tôi bảo họ: "Bệnh ông có thể hết được nếu ông theo đúng phương sách trong hai tuần: ông ráng mỗi ngày nghĩ cách làm vui lòng một người khác". Ông già nghe nói giận lắm.
Mới rồi đã hạn hán dữ, mà còn có thể hạn hán được nữa - làm sao con có gạo ăn mùa thu tới đây được? - hoặc nếu mất việc thì con làm sao có gạo mà ăn?". Có lẽ bạn tôi không tập cắt thịt bao giờ thiệt, nhưng tôi phải khen anh đã dám sống chung với chị ấy trên 20 năm trường. Con hãy ngó đàn chim trên trời.
Ông không biết chút gì về môn hội hoạ hết, nhưng ông cứ vẽ càn cho óc khỏi phải lo lắng. Có khi ông dùng nha phiến cho dễ ngủ. Phương pháp tự xét mình, tiếp tục năm này qua năm khác, đã giúp ích cho tôi nhiều hơn hết thảy mọi việc.
Những ảnh hưởng của ưu tư tai hại cho tinh thần, cơ thể ra sao? Xem thế đủ biết không phải họ hoảng loạn vì bom đạn mà chính người ta đặt họ vào một nghề trái với sở thích và tài năng. Kết quả là đến nay, các bà làm được nhiều việc hơn mà lại ít mệt hơn.
Ông chua chát phàn nàn: "Tôi ân hận đã thưởng họ. Nếu bạn muốn đừng tự hại bạn nên mua cuốnấy. Cha ở đâu thì con ở đó".
Khi định mệnh chỉ cho ta một trái chanh thì rán làm ly nước chanh mà uống. Vậy mà ngay trong năm đầu, ông đã thâu được 5. Nhìn vào kính tiềm vọng, tôi thấy một chiếc tàu hộ tống, một chiếc tàu dầu và một chiếc tàu thả mìn.
Khi hay quyết định ấy, bà Sarah ngó lương y một hồi rồi bình tĩnh nói: "Nếu phải cưa thì ông cứ cưa. Má tôi muốn tôi hy sinh cho tôn giáo. Thời ấy óc tôi đầy những lo lắng.