Và những cái xác cháy khét lẹt. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập.
Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.
Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.
Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.
Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.
Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Vậy thì nó là một giấc mơ.
Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Mà thản bởi vì lòng cần thản.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Không được đâu cậu ơi. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô.
Ông hãy trả lời có hay không. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên.