Cô gái bảo: Không. Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.
Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.
Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.
Mất cái giấc mơ đấy. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.
Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Đường thông hè thoáng. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.
Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.