Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.
Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Thật lòng, tôi muốn khóc.
Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Như thể kéo một con vích lên bờ. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Nhưng nước mắt không nghe tôi. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Sự im lặng cũng rưa rứa.
Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Nhưng như thế chưa đủ. Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).
Sức khỏe phải tự mình giữ. Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Bác hỏi: Sao con không đi học.
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.
Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Thích làm cả cái mình không thích. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.