Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.
Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.
Bắt đầu khó nghĩ đây. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Cái ghế đá này cũng buồn lây.
Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Bạn ghét sự đợi chờ. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.
Sáng được bác cho ngủ bù. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.
Cái đó phải tự do chứ ạ. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.
Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.