Tua nhanh thôi, mệt rồi. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau.
Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ.
Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn:
Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.
Cháu vẫn nằm trong chăn. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay.
Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Dùng hay không dùng thì có sao.
Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.
Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé.