Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Tôi ngồi như tượng đá.
Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.
Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu. Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.
Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.
Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Mà đời người thì có mấy đâu. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Con nghe lời bác nào. Tôi ủng hộ cái đúng.
Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.
Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.
Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ.