Ông Seltz nói: "Các người giúp việc tôi đều ký kết với tôi một tờ hợp đồng tinh thần và tôi giữ lời của tôi thì họ cũng quyết giữ lời của họ. Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo". Franklin đã khuất một trăm rưỡi năm rồi mà triết lý của ông vẫn còn có những kết quả dị thường.
Một thiên tài, William Lyon Phelps, trước làm giáo sư văn chương ở Đại học đường Yale, đã hiểu chân lý đó từ hồi còn nhỏ. ", "Thầy cho rằng như vậy nên không?". Ngay từ hồi sơ sinh, bất kỳ một hành động gì của ta cũng vì lợi hết.
ít lâu sau, ông nảy ra một ý. Trong khi người khác nói, bạn nẩy ra một ý gì chăng, thì đừng đợi người ta nói hết câu. Tâm trạng con người là như vậy đó.
Bà ham danh vọng, thích được tôn trọng, thích giao du, mà ông lại không màng gì tới những thú tầm phào đó. Đáp lại tình đó, ông tìm hết cách làm đẹp lòng bà. ý nghĩ đó tự nhiên làm nở nụ cười trên môi tôi.
Nhưng Tổng thống Wilson lựa một người khác, đại tá House, bạn thiết của ông. Anh ta phàn nàn công việc nặng nhọc quá, làm việc nhiều giờ quá, và xin thêm người phụ. Một bác sĩ khác, ông G.
Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng thú giao du với mình. Những giờ sống bên cạnh bà vợ đứng tuổi đó là những giờ êm đềm nhất trong đời ông. Một lần đau cuống họng, tôi lại một nhà chuyên môn trị bệnh đó.
Nay ta thử tìm cách sửa chữa bức thư đó cho hợp hơn. Hai tuần sau, đàn gà tàu của bà Druckenbrod vui vẻ cúc cúc và bới đất dưới ánh sáng đèn điện. Nhưng vì con người ai cũng nuôi một lý tưởng trong thâm tâm, nên ưa núp sau cái nguyên do thiện mỹ.
Shakespeare (một thi hào nước Anh) nói: "Không có chi tốt mà cũng chẳng có chi xấu; xấu tốt đều do tưởng tượng mà ra cả". ''Chị Marie, chị có rất nhiều chỗ đáng quý, chị có biết không?''. Ông học ít lắm, nhưng là một trong những nhà tài chánh lớn nhất ở châu Mỹ; ông thú rằng chỉ nhờ phương pháp của ông mà ông thành công.
Phương pháp đó mới đầu trái hẳn với bẩm tính của ông, vậy mà tập luyện lâu thành thói quen. "Tôi không đi lại hai lần con đường đời. Mới đầu, hạnh phúc của ông bà đầy đủ quá, hoàn toàn quá, đến nỗi có khi cả hai đều quỳ gối, cầu xin Thượng đế gìn giữ họ trong cảnh thần tiên đó.
Như vậy đâu phải cách lấy lòng ông và làm cho ông nghe theo lý luận của tôi. Tôi đáp: "Chắc chắn vậy". Nhờ trí nhớ kinh dị đó mà Jim Farley đi cổ động đắc lực cho ông Franklin D.