Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề.
Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.
Hót nhiều cũng không hay lắm. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.
Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.
Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.
Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Để sống cho xong đời.
Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.
Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn.