“Sài Gòn có những cái lạ rất quen và những cái quen rất lạ. Hôm nay vui thật vui, điện thoại đang hết tiền tự nhiên có ai chuyển tiền tặng xài, đúng là như cá mắc cạn gặp nước vậy. Những lúc nhưng vậy tôi chỉ ước sao cho chị ấy mau chóng đi học xa nhà, nếu được thế thì có lẽ tôi sẽ tự do và thoải mái biết nhường nào.
Tôi còn nhớ như in, đó là lớp 1A. Tình yêu là khi bạn đói bụng nhưng vẫn thích thú ngồi nhìn một ai đó ăn chiếc bánh do chính tay mình làm ra. - Lưỡi tiếp lời: Đúng! Đúng! Cả tớ nữa vì khi đó tớ cũng tham gia mà! Tớ thích nhất trò đô vật không trọng tài đấy!
Không đợi anh nói thêm lời nào, cô ôm chầp lấy anh. Có những chiếc xe làm máy lại được và chạy tiếp. Thì ra đây là con đường quen thuộc dẫn đến ngôi chùa mà mỗi dịp Phật Đản hay Vu Lan mẹ vẫn thường chở Chíp đến thắp nhang cầu an cho gia đình.
Nếu con không ngại thì có thể tâm sự với ta, có thể ta không giúp được gì nhiều nhưng con sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn. Trời ạ, từ đó đến giờ đây không phải là lần đầu tiên tôi được hỏi câu này nhưng lại là câu hỏi đầu tiên tôi nhận được từ một con bé, lại nằm trong số những học trò đầu tiên của mình. Nhận hay không thì tùy, nhưng mình không thể sống như người vô tình vô nghĩa được.
- Con bị trặc chân rồi, đưa ta coi nào! – Vừa nói bà vừa xoa cổ chân cho Chíp. Sự sáng tạo đòi hỏi có luyện tập. Tôi quyết định sẽ biến những buổi phỏng vấn xin việc thành những lớp học “miễn phí” để vượt qua chính những khuyết điểm của mình.
Hên là chuẩn bị sẵn hết, đúng là “thần cơ diệu tính”… Mà sao chẳng thấy trả lời, kỳ cục, một lời cám ơn cũng khó khăn đến vậy sao? Không lẽ cô ấy tuyệt tình đến thế? Đó có thể là một truyện tình lãng mạn, một câu truyện được nhân cách hóa dí dỏm hay một góc nhìn khác về những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Mỗi khi được nhìn ngắm con mình chơi đùa vui vẻ mọi mệt mỏi và phiền muộn trong chị đều tan biến hết.
- Con có thấy mưa và nắng đó. ---> Tình iu như con chó, chạy thì nó đuổi, đuổi thì nó chạy, đứng yên thì nó sủa. Nếu không vì thương bé Bông và vì một chút hy vọng mong manh rằng có thể anh vẫn còn sống, thì có lẽ chị đã tự kết liễu đời mình.
Nếu bạn ném nó xuống đất, nó sẽ kêu: "bụp!". Nhưng vào thời điểm này thì không còn tiệm nào mở cửa nữa. Tôi còn nhớ như in, đó là lớp 1A.
Hôm nay xem phim Step Up xong, tự nhiên mình ngồi khóc ngon lành, thật kỳ lạ… Mình nhớ lắm, nhớ vòng tay đó, nụ hôn đó, mình thèm caí cảm giác được anh ôm vòng lòng biết bao, sao lúc trước mình không biết rằng nó quí giá đến thế cơ chứ?! Nếu bây giờ có thể… hu. Con cảm thấy thất vọng lắm! tôi thì mạnh mẽ và hiếu động, trong khi chị ấy thì hiền và trầm tính hơn.
Không đến nơi làm việc không có nghĩa là bạn sẽ được tự do hoàn toàn, bạn có thể bắt đầu làm việc bất cứ lúc nào trong ngày nhưng để đảm bảo tiến độ, khoảng thời gian bạn p hải bỏ ra sẽ không ít hơn những người làm việc nơi công sở. Vì Chíp nghĩ tụi nó không đáng cho mình phải phí lời. Những hình ảnh đó vô tình làm chạnh lòng cô như một vết thương bị xát thêm muối.