Ít ra là anh nghĩ như vậy. Ngoại trừ những cuộc tranh luận về chuyên môn nhằm mục đích phân tích, góp ý - thì hầu hết các lần tranh cãi đều dẫn đến một kết quả chẳng lấy gì làm vui vẻ - ngay cả khi bạn đúng, bạn cũng chẳng đạt được gì ngoài việc trở nên đối nghịch với người đối diện. Những ai xem sự thay đổi ấy là điều không thể tránh khỏi và hy vọng rằng chúng sẽ có tác động tích cực, luôn hài lòng với cuộc sống của mình hơn so với những ai không nghĩ như vậy.
Qua băng ghi hình, người ta phát hiện anh ta đã ăn chiếc bánh thứ nhất trước khi cuộc thi bắt đầu và anh đã ăn hết 20 và 1/4 cái bánh trong thời gian quy định trong khi người về thứ nhì chỉ ăn hết 20 chiếc. Trong một số nghiên cứu về lòng tự trọng: các nhà nghiên cứu nhận thấy rằng: Những người cảm thấy hạnh phúc với chính mình biết chấp nhận thất bại vàthanh minh nó, xem đó như là một sự cố rủi ro và không phản ánh điều gì vè khả năng của họ cả. Ông thấy mình thật sự thích tập thể dục.
Hãy nghĩ rằng mọi biến cố hay thất bại chỉ mang tính tạm thời. Kỳ thi bị gián đoạn do tiếng ồn, còn đội bảo dưỡng phải ngưng cắt cỏ cho đến khi các sinh viên làm xong bài. Đừng bật ti vi chỉ vì nó ở đó, ngay trước mắt bạn hoặc chỉ vì bạn đã quen làm như thế.
Một số khác thì rất khâm phục cậu ta, dù trước kia cậu đã phạm sai lầm. Tại sao nhà trường lại bố trí như vậy? Vị trưởng khoa đã chọn phòng đó vì nó có diện tích phù hợp với số lượng sinh viên tham dự kỳ thi hôm đó, còn các nhân viên bảo dưỡng lại được gửi đến vào buổi sáng, trời mát hơn và làm việc ngoài trời sẽ dễ chịu hơn. Có những giai đoạn, tình huống chúng ta cần phải chấp nhận để biết trân trọng những gì đang có.
Liệu ông ta có "rũ bỏ" được ám ảnh phạm tội đó sau ngần ấy năm hay không? Ông tuy không bị ngồi tù, nhưng sau đó ông đã mô tả lại cái địa ngục mà ông phải đối mặt, trong khi chờ đợi mọi người phát hiện ra tội lỗi của mình và kéo ông ra khỏi cái thế giới khủng khiếp về tinh thần đó. Hãy bày tỏ cho người khác biết rằng họ có ý nghĩa với bạn như thế nào. Trong những phút giây đối mặt với thất bại, sai lần, nghịch cảnh và đắng cay cuộc đời, ngay với những người bản lĩnh, nhiều vốn sống nhất cũng đôi lúc mất phương hướng và tự hỏi: Thế nào là hạnh phúc thực sự? Ý nghĩa và giá trị cuộc sống của mình là gì? Vì sao cảm giác hạnh phúc thực sự lại khó tìm đến thế? Hạnh phúc sao đến rồi lại đi? Có thực sự tồn tại và phải đi tìm hạnh phúc vĩnh hằng ở đâu? Làm thế nào để hạnh phúc thực sự? Hạnh phúc là luôn bằng lòng với chính mình hay dám thay đổi, vượt lên để đạt được điều mình mơ ước? Hạnh phúc là cảm nhận tĩnh lặng hướng nội, tự bằng lòng với cuộc sống đang có hay dám vươn lên chinh phục những thử thách để khẳng định mình và thay đổi cuộc sống?
Ngay lúc ấy, bạn sẽ nghĩ rằng nó hẳn đã chạy được 107. Có lẽ họ nghĩ rằng - việc bộc lộ sự quan tâm của mình với người khác như thế là biểu hiện của tính uỷ mị. Anh đã để mục tiêu cứng nhắc của mình làm thay đổi cũng như đe doạ cuộc sống của anh.
Mọi người ai cũng khen anh, kháo với nhau rằng anh là tài xế số một ở Chicago. Bạn muốn ủi đồ bởi bạn coi trọng việc ăn mặc chỉnh tề, hoặc bạn muốn thể hiện tình yêu thương trong gia đình khi ủi đồ cho những người thân. Thấy thế một người hàng xóm tốt bụng đã tập hợp một số người giúp cụ sửa sang lại ngôi nhà.
Có lẽ bạn sẽ liên tưởng đến những câu chuyện tương tự mà bạn đã từng được nghe kể về những tay bán xe thiếu trung thực và sẽ không còn tin nữa. Vì sao lại có sự nhạy cảm đến như vậy? Vì con người luôn dựa vào nét mặt để nhận biết những người xung quanh đang nghĩ gì. Không nên quá cứng nhắc, nguyên tắc trong giao tiếp và cả trong cách nhìn.
Điều đó sẽ mang đến cho bạn niềm vui và sự cân bằng nhanh chóng hơn bất kỳ điều gì khác. Liệu ông ta có "rũ bỏ" được ám ảnh phạm tội đó sau ngần ấy năm hay không? Ông tuy không bị ngồi tù, nhưng sau đó ông đã mô tả lại cái địa ngục mà ông phải đối mặt, trong khi chờ đợi mọi người phát hiện ra tội lỗi của mình và kéo ông ra khỏi cái thế giới khủng khiếp về tinh thần đó. Mục tiêu đặt ra và năng lực của một người có liên quan chặt chẽ tới hạnh phúc của người đó.
Vô tâm và ngu ngốc! Vâng, những lời do chính miệng mẹ cô nói đã in sâu vào tâm trí Carol. Lúc lái xe về nhà, Frank giật mình vì đã hơn 5h chiều. Thời gian trôi qua, mẹ Sally ngày càng tỏ ra ít quan tâm đến những quyết định của Sally.