Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn.
Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối.
Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Mà lại nghĩ về con người. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái.
Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.
Người bảo đời là một bát sơri. Tôi muốn đâm vào đâu đó. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.
Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Có bon chen bẩn, ác. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.
Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng.
Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.