Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.
Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Là tỉ mẩn, là ào ào.
Bạn không mong bác đọc lắm. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.
Trinh sát phán đoán: Người quen. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi.
Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Cá với bác gái xem đội nào thắng. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).
Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn.
Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.
Độ này, bố hay nhường. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Nên không ai có lỗi. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.