Sự im lặng cũng rưa rứa. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên.
Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Nên cháu mới dám cãi như thế. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.
Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Những thứ đáng ghét nhất.
Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình.
Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực.
Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Đã đi một số cây số. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Dù chỉ là một nhân vật. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.
Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Em bảo thế thì con phải gọi điện về.