Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng.
Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.
Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Đến lượt máy treo ngược người. Nên không ai có lỗi.
Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Và ông vội ngoảnh đi. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ.
Nó cũng như tình yêu thương. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Thế đã là tốt lắm rồi.
Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Mà còn thua trắng về tài năng.
Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện.
Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.