Con nó thì sinh ra trong đó. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo:
Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.
Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.
Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Tôi để vài ngày trôi đi. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.
Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp.
Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Và chưa thấy phải thay đổi. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.
Nhưng đây là một trận bóng. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.
Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.
Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều.