Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Bỗng chị bị tuột mất dép. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.
Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Là người thì nên thế. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.
Hai chuyện này khác nhau. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu.
Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Chắc hôm nay có việc gì.
Tôi biết ông rất yêu vợ. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền.
Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.
Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực.
Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.
Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Tôi không thích mèo.