Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày).
Cứ ngỡ mình yêu mình. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực.
Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả.
Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Định kiến tàn sát sự phong phú. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Bạn sẽ không trình bày nhiều.
Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.
Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.