Ở chương 10, tôi đã kể với các bạn về nhà báo Shirley Povich. Nhưng sao dạo này họ chơi tệ thế không biết! Thậm chí còn thua nhóm Cowboys non choẹt nữa là! Theo cậu thì năm nay Redskins có thay đổi gì không? Chả lẽ lại thất bại nữa à? Tôi biết lần đầu tiên khi nghe đoạn băng đó chắc chắn bạn sẽ thốt lên rằng: Ôi trời! Nghe khủng khiếp quá!.
Bởi thế, nếu một cúc áo của bạn chưa cài, khán giả sẽ nhìn thấy. Không phủ nhận thực tế. Nếu không thích thì tốt nhất đừng đi.
Các ngôi sao vốn hay nhạy cảm, trò chuyện với họ bạn cần phải hết sức khéo léo. Tôi luôn muốn chương trình trò chuyện mỗi tối trên đài CNN của tôi phải là những cuộc trò chuyện tự nhiên và thoải mái nhất. Bạn không có tiền ư? Tôi sẽ nói miễn phí.
Chỉ cần nói một cách chân thành rằng: Tôi xin chia buồn. Một người có nụ cười hay nhất mà tôi từng gặp. Tôi luôn nhìn người đối diện đang trò chuyện một cách thật tự nhiên để thể hiện sự quan tâm đến họ.
Một kế hoạch ngốc nghếch nhưng không hề ác ý. Nói như thế thì chẳng khác nào nện búa tạ vào bàn tròn đàm phán, như muốn triệt hạ đối phương vậy. Một nhân vật nữa có phong cách hài rất khác thường.
Nhưng nên cẩn thận, nhiều từ mới nghe có vẻ thời thượng lại chẳng có tác dụng thiện cảm nào khi bạn giao tiếp. Có lần một phóng viên hỏi John về cú chặn bóng thất bại trong trận đấu ở Orioles tối hôm đó. Câu nói này đáng nhớ đây! Nhất là khi bạn đang nói chuyện với các đồng nghiệp, hay là người dẫn chương trình như tôi.
Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác. Một người tính cách nghiêm túc song cũng là dân ăn nói có hạng: cựu thị trưởng Mario Cuomo. Sau đó khóa chặt của lại và bắt đầu nói, nói và nói.
Rất nhiều ông chủ sẽ đánh giá thấp nếu bạn làm như thế. Làm được việc này cũng có nghĩa là bạn đã thành công bước đầu trong giao tiếp. Chỉ riêng Pacino là nhún vai: Tôi là một người New York, tôi tưởng đó là một quả bom ấy chứ!.
Ngày nay đó chính là điều quan trọng nhất: An toàn. Ông không chỉ là một người mạnh mẽ, sôi nổi mà tôi từng thấy mà còn là một trong những vị khách mời thú vị nhất. Đột nhiên khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Stacey và những người khác trong gian phòng, tôi biết rằng ai cũng đang chịu đựng nỗi đau như tôi.
Như thường lệ, chương trình được truyền thanh trực tiếp từ 23 đến 24 giờ đêm. Tôi có quen một vị sếp cứ để dồn đống công việc rồi đến khi cấp bách mới quáng quàng cả lên, căng thẳng thần kinh và lại trút hết mọi sự bực bội lên đầu cấp dưới. Đồng hồ gõ 12 tiếng.