Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.
Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.
Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.
Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.
Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80.
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Xôi em để trong lồng bàn. Mà không xuyên sang tai bên kia.
Như một người đồng sở hữu biết điều. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.
Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.
Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.
Lại đánh một canh bạc nữa. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.