Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.
Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.
Con mèo nằm trên nóc tivi. Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Có người ngửa mặt trông trời.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.
Tôi để vài ngày trôi đi. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để. Đây là một sự tham lam.
Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.
Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.
Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh.
Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.