Ssni 916

Sáng sớm tỉnh dậy, cô gái nằm cạnh tôi lại là hậu bối ở công ty

  • #1
  • #2
  • #3
  • Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.

    Như một khẩu hiệu của tâm thức. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.

    Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.

    Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không.

    Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.

    Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người.

    Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh.

    Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài.

    Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.

    Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Chỉ biết mình mãi mãi lăn.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap