Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.
Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.
Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm.
Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.
Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Nhưng tôi không quen phản đối. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua.
Bạn lại cười một mình. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.