Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra.
Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Chính nó làm bạn đau không ít.
Chúng ta có hai cái rỗng. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Mẹ chị cũng đã từng như vậy.
Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. - Xin ông bớt mỉa mai cho. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.
Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.
Này, mày bê cái kia cho chú. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Tôi kém nhất khoản này.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Ông cụ rất phấn chấn. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.
Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Tôi chả thấy thú vị gì cả. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.