Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm.
Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Đó là hạn chế của bạn. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.
Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Cái bướu ở lưng lồi lên.
Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Thế thì anh không dám.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.
Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng.
Cười vui cho dễ sống. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.
Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Vậy thì nó là một giấc mơ.