Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Tôi không có bản lĩnh. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.
Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Rồi lại đây ngủ bên em.
Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.
Bác ta không tin đâu. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại.
Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân
Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường.
Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Hoàn toàn không ngái ngủ. Họ sẽ luôn phải cúi đầu.
Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.
Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.
Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.