Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn.
Tuổi phát dục đâm không bình thường… Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.
Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.
Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.
Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Từ nay thôi hẳn đá bóng. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo.