Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Họ biểu trưng cho chính họ. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi.
Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường.
Đường thông hè thoáng. Nháy: Chiều đi đá bóng. Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.
Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Với họ, viết không có tị ti nào là học.
Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Có điều, con đường thì khác. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.
Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).
Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Dù trái tim đương bề bộn.