Bạn ghét sự đợi chờ. Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Nhu cầu của bạn không cao.
Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào.
Và bản thân họ phải tự thoát ra. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt.
Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Mất chứ không phải biến mất. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.
Không, tôi không cần biết. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Vậy ra là tại những lần như thế này.
Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Chẳng có gì đáng bực cả. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn
Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Nghĩ có vẻ khúc chiết. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.