Cứ như thế, các bà chẳng cần phải đến viện để cho người ta thoa bóp mặt nữa. Tôi hãnh diện đã làm được một thủ đoạn: câu được sáu con cá lớn. Tội lỗi của con sẽ được tha thứ.
Bà viết cho tôi: "Một buổi tối, chuông điện thoại reo. Tôi sợ hãi, không biết nên làm gì, nước mắt chảy ròng ròng. Con đường đời chỉ qua một lần thôi.
Bà vui vẻ vẫy lại và bảo: "Con đợi đó nhé. Hawkes, hồi sinh tiền, khoảng 20 năm về trước, làm trưởng khoa Đại học Columbia. Mà chắc chắn lời kính ta của tôi đã thấu đến Ngài, vì tình thế ngày một khả quan hơn.
Nhà bác học trứ danh Pasteur, đã nói về "sự bình tĩnh tại các thư viện và các phòng thí nghiệm". Tôi còn giữ một bản của chữ kí đó của ông ta". 000 Mỹ kim để tìm xem tại sao màu cỏ lại xanh.
Tác giả một bài đăng trong tờ Life có viết rằng: "Tính xấu đặc biệt thường thấy trong số những người đau bệnh động mạch là tính thù vặt. Vì mải giúp những người khác khổ sở hơn mình nhiều, nên tôi quên hẳn tôi đi. Nhật ký chép như vậy sẽ khuyến khích bạn cố gắng mãi lên, và sau này một buổi tối nào vô tình đọc lại những trang ấy, bạn sẽ thấy lý thú biết bao!
Càng cận ngày, tôi càng đau đớn cho thân phận. Nhưng tôi cũng lại biết rằng theo luật thì hãng tôi phải chiụ trách nhiệm về hành động của người làm công. Nghe ông nói lại càng bủn rủn thêm.
Tôi xin lấy thực tế chứng mình điều đó. Boh Hope cũng đã qua con đường ấy: bảy năm vừa ca vừa hát, mà ông thất bại mãi cho tới khi bắt đầu biết khôn theo tài năng của mình. Tôi đã trả một giá rất mắc bài học nầy: phải viết những sự kiện đó lên giấy rồi mới phân tích chúng một cách dễ dàng được.
Tôi bảo họ: "Thì ông cứ lo việc ông đi; nhưng đồng thời, ông có thể thỉnh thoảng lo cho người khác được. Bà té, đầu gối chảy máu và sái cổ tay. Thực tiển vì nó làm thỏa mãn ba nhu cầu can đảm [29] của bạn, dù bạn tin có Trời hay không cũng vậy.
Làm như vậy mà có thể thay đổi luôn được cả đời bạn nữa thì cũng bõ công lắm chứ! William James trong bài tuỳ bút Kinh nhật tụng về đạo xả hơi nói: "Sự căng thẳng, hấp tấp, lăng xăng, hổn hển, cuồng nhiệt của đời sống người Mỹ. Vậy muốn diệt nỗi lo trước khi nó diệt ta, theo quy tắc thứ ba này: Sadler, nhà trị bệnh thần kinh trứ danh, kể chuyện một ông nọ nhờ theo lời khuyên giản dị ấy mà hết được bệnh thần kinh suy nhược.
Khi chăm chú tới ước vọng của người, không những ta quên lo lắng, ưu tư của ta, mà nhờ đó, ta còn có rất nhiều bạn và rất vui vẻ nữa. Một vai trong kịch, đại tá Andy nói: "Những kẻ may mắn là những kẻ có một việc làm hợp lý". Gặp một kỳ thi, tôi thức thâu đếm để căn móng tay, sợ mình sẽ rớt.